Tranh: Thái Tĩnh. Bộ Giấc mơ thi nhân. Bức Con đường mặt trời. Chất liệu: Sơn dầu. Kích thước:
Càng đi càng nhiều đá,
đá mọc nhanh hơn cỏ
Biết bao mùa xuân
không thể nào phủ xanh nỗi đau
Đá rẽ lối đưa em về chốn cũ
Nơi năm xưa dang dở mối duyên đầu
Đi mãi cho hết mười hai con trăng tròn
Ngày con gái
nhớ nhành hoa không kịp nở
Mùa quả chín
nhớ ngụm nước đầu nguồn bỏ lỡ
Để xuân về không thắm nổi cánh đào phai
Tháng tháng năm năm em gùi nặng trên vai
Tiếng nương đòi mưa, tiếng con khóc sữa
Nhặt nhạnh vụn rừng khô em thắp hồng bếp lửa
Mình em đi trong mây
dưới kia là trời
trên ấy cũng là trời
Bao nhiêu nước chảy đi
mà rừng vẫn không nguôi
Suối vẫn ru lạnh bước chân về chốn cũ
Cứ mỗi xuân qua
dưới mưa đào không chín bừng sắc đỏ
Lại thức dậy trong em
những giấc mơ xa lắm, đã phai màu
Bao nhiêu ngọn đèo mới đo hết chiều dài nỗi đau
Mười hai mùa trăng để một lần hoa khóc
Cho vơi tháng vơi năm vẫn ứ thầm nước mắt
Cho đỡ mỏi bước chân đi mãi sang chiều
Cho em về nơi xưa,
đá chém trời
rách gió
một lời yêu.
(Đinh Hoàng Anh)