Tranh: Thái Tĩnh. Bộ Sữa Nhân gian. Bức 07. Chất liệu: Kích thước:
Cát bỏng
Nhành hoa trên phím đàn
Hai mươi năm…
Những phím đàn từ lâu quên ngón tay
Những phím đàn từ lâu quên ánh trăng
Những phím đàn từ lâu quên giấc mơ
Chỉ còn mơ hồ đêm đen
Chỉ còn mơ hồ những nẻo sao rơi màu trắng
Và dưới chiếc nắp im lìm như bia mộ
Những hàng phím như rễ cây khát nước
Khóc thầm
Hai mươi năm…
Đâu rồi những nẻo xuân sang
Dòng nhạc ố vàng như lũ chim mùa đông già nua
xếp cánh co ro trên tàn cây khô xám
Đêm nay
những ngón tay gầy như cành thu chết nhựa
Ngập ngừng muốn mở nắp mồ xưa
tưởng như chôn vùi …
Hai mươi năm…
Mái tóc cũng đ• nhuốm lạnh chiều sương
Khói cuối đồng cay cay ai gọi ngày tê giá
Nẻo về hun hút sâu
biết bao mùa xuân cạn nước
Phím trắng có nguyên mầu
Phím đen còn sâu như đêm?
Hai mươi năm…
Người ngập ngừng đi
Thôi đành để yên
Ngón tay quên lối nhạc
Phím đàn quên hơi ấm
Thôi đành để giấc mơ vùi lấp
Lũ chim mùa đông xưa đành rét cóng bên nhau
Trên trang giấy ố vàng…
Hai mươi năm
Bất chợt rơi âm thầm giọt lệ đàn ông
Những giấc mơ cay xè nào ai thấy được
Và đột nhiên dưới những ngón tay như cành khô cạn nước
Trên hàng phím như bia mộ đen
hoa trắng bỗng nở bừng.
(Đinh Hoàng Anh)