024 36252237
smtn@gmail.vn

Trang chủ

/

Tranh

Tranh

Con mắt của mùa thu

Họa sĩ: Thái Tĩnh. Con mắt mùa thu. Chất liệu:  Kích thước: 



Ngày nhỏ, tôi thường thấy trong tâm tưởng mình hình ảnh một đứa trẻ nhỏ ngồi gấp những con thuyền giấy và thả từng chiếc thuyền xuống bờ nước trước mặt. Từng con thuyền trôi xuống nước giống như một phần hồn của cô gái nhỏ đi ra phía bên ngoài để tìm kiếm, để cặp bến một bờ mơ ước nào đó.

Con thuyền trắng nhỏ này là một phần hồn trong hành trình trở thành một nhà khoa học với những phát minh vĩ đại đem lại những lợi ích to lớn cho con người.

Còn thuyền trắng nhỏ kia là một phần hồn khao khát nhìn ngó thế giới bên ngoài, đi đến những miền đất lạ lẫm hoang vu cho thỏa trí tò mò.

Rồi con thuyền trắng nữa là một phần hồn đang tìm kiếm một con thuyền khác có cánh buồn đỏ thắm chở bên trong một chàng hoàng tử đẹp đẽ, sẵn sàng cùng vượt qua mọi thử thách chông gai để cuối cùng sống bạc đầu răng long với nhau như trong truyện cổ tích. 

Rồi con thuyền trắng nhỏ tiếp theo là một phần hồn viết lên những trang sách tuyệt vời về cuộc sống, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.

Con thuyền trắng nhỏ nữa là một phần hồn muốn xuyên thấu qua bầu trời đầy sao để khám khá những điều huyền bí không nằm trong khả năng thông thường của con người.

Không rõ bao nhiêu phần hồn như thế đã theo những con thuyền trắng trôi ra không gian ngoài kia vào những ngày tháng đã rất xưa cũ rồi.

Giờ đây, khi đã bước vào tuổi trung niên, các giấc mơ xưa của cô gái nhỏ gần như đã hoàn toàn bị quên lãng, bỗng trở về rõ nét khi người phụ nữ ngồi trước bức tranh “Mùa thu trắng” của họa sĩ Thái Tĩnh. Những con thuyền trắng hiện về thật rõ nét.

Những giấc mơ xưa hầu như không có cái nào trở thành hiện thực, những con thuyền trắng nhỏ - những phần hồn đã đi ra và đã mang về chỉ là những trải nghiệm về cuộc sống mà người phụ nữ đã tự dấn thân vào. Một nỗi buồn bâng khuâng lan vào trong trái tim và cơ thể người phụ nữ.

Bức tranh dường cảm nhận được và cảm thông với tâm trạng người đối điện. Không gian hài hòa và có chiều sâu trong bức tranh bỗng như lay động làm đung đưa những con thuyền, và thì thầm hát lên những lời ca về vẻ đẹp bình dị của cuộc sống, về những mảnh hồn đã được sống trọn vẹn với ước mơ của mình. Những vẩy trắng trên bức tranh – những con thuyền trắng - bỗng giống như những con mắt từng trải mỉm cười với người phụ nữ. 

Tâm hồn thư thái trở lại, như có một luồng ánh sáng khác đang chiếu vào những trải nghiệm cuộc đời của người phụ nữ…

(Trương Thị Như Quỳnh)