Họa sĩ Thái Tĩnh. Bộ tranh Nhịp điệu của nắng. Bức 03. Chất liệu: sơn dầu. Kích cỡ 1m x 1,2m.
Bài hát bâng quơ
Ngồi co ro trên đỉnh đèo, trong gió xuân đùa giỡn với cỏ
Không biết nên đi xuống hay nên leo lên
Dưới kia là thung lũng bình yên,
là hoa đào vấn vương khói trắng
Trên kia là đá vươn tay vào trời,
là mây tung mình trong nắng
Dưới ấy người người nhỏ như kiến
Trên kia một mình trời xanh nghiêm trang nhìn ta.
Nhưng dưới ấy là tiếng lửa reo vui từ những mái nhà
Dưới ấy là chiếc cổng tre hé mở chờ người bên lối nhỏ
Những dấu chân đượm hơi ấm nồng nàn trước ngõ
Quấn quýt luống rau với màu hoa cải vàng tươi
Trên kia là trời, lên cao nữa là trời, lên cao mãi vẫn là trời
Xanh, xanh, xanh tận cùng xanh thẳm
Một mình ta với gió, một mình ta với nắng
Tưởng như hơi thở ta ngập tràn vô biên
Ngồi trầm tư trên đỉnh đèo, không biết rằng đi xuống hay đi lên
Thôi thì chưa biết rõ, để lòng ta hát vậy
Và tiếng ca cất lên từ đấy
Khi gió xuân đùa giỡn với cỏ trong nắng chảy tưng bừng
Khi ta ngước mắt lên, rồi lại nhìn xuống ngập ngừng
Thôi cứ để cho mơ ước thả tung
Thôi cứ để cho nỗi niềm quấn quýt
Ta ngồi trên đỉnh đèo và để lòng ta lên tiếng
Bâng quơ hát ca cùng núi cùng mây...
(Đinh Hoàng Anh)