024 36252237
smtn@gmail.vn

Trang chủ

/

Văn thơ

Văn thơ

Câu chuyện về nỗi buồn

Vào một buổi tối mùa thu tràn đầy trăng và sương. Những chú dế tha thiết hát trong vườn cỏ. Ai đó đi qua, chợt dừng chân ngơ ngẩn vì mùi hoa cau mát rượi như vuốt ve thật dịu dàng lên da thịt.

Và những cánh cửa tự nhiên mở ra để lộ bao khoảng không bát ngát, chìm đắm, mê hoặc. Như thể rơi vào vực thẳm của trăng, của sương, của hoài niệm, của một tiếng gọi dài hun hút... Có chút sợ hãi, nhưng không thể nào cưỡng lại.

Rồi ai đó bỗng nhận ra tiếng gọi ấy chính là từ chiều sâu tâm thức, vẫn văng vẳng bên trong qua bao ngày tháng. Tiếng vọng của bao giấc mơ đã phai tàn.
Trăng chính là bài hát ru hiền hậu của đất trời, dành cho ai đó cùng thức với mùa thu. Và cùng chờ đợi.

Nhưng mà phía bên kia đêm, là một buổi bình minh tươi tắn, trong veo, với những tiếng chim ngân nga trong yên lặng...

Đó là câu chuyện về nỗi buồn mà những ngọn cỏ bạc trắng trong sương khe khẽ thì thầm với tôi, một đêm thu xưa.

Đinh Hoàng Anh 
Ảnh: Trương Thị Như Quỳnh