Đêm
Rụng xuống mùa thu từng sợi trăng vàng
Những ngón tay liễu thẫn thờ mân mê tà sương mỏng
Run run cành thoa lớp sóng
hồ rùng mình trong một tiếng còi xa
vẳng lại từ những năm nào
Đêm
Bước chân xiêu xiêu người đi tìm góc thềm khuất gió
uống cho vơi chén rượu trăng tê lạnh
Lời rao ai để lạc bay suốt phố dài
Mấy mươi năm hun hút heo may
Đêm
Một mình ai với ngọn đèn bên ô cửa
Nhìn vào thời gian đang rơi như những chiếc lá
Sương buốt đọng trên từng trang giấy mỏng
Câu thơ cựa mình dường như mỏi tay ôm
Đêm
Làn môi trẻ thơ chợt nghiến tan giấc mơ
Đầu vú nhói đau
xuyên suốt chiều dài hoang vắng trời khuya
Sữa trắng chan hòa nước mắt
Đôi tay nhỏ bâng quơ đặt lên làn môi mẹ
Cả một vầng trăng rượi vàng….
Thơ: Đinh Hoàng Anh
Tranh: Thái Tĩnh