024 36252237
smtn@gmail.vn

Trang chủ

/

Văn thơ

Văn thơ

Khúc ru số 29: Nỗi buồn



Đôi khi, trong đêm mưa, tôi mở cửa mời nỗi buồn vào nhà.
Người bạn ấy vẫn chờ tôi bên ngoài, với làn môi tím ngắt và đôi tay giá lạnh.
Có lẽ là, tôi sợ làn hơi buốt giá sẽ ùa vào căn phòng nhỏ nhoi của mình chăng?
Tôi đã quên đi mùi dạ hương và mùi đất ẩm tươi mát, mùi hương tinh sạch của những giọt nước đọng trên lá non mà người bạn ấy vẫn mang theo.
Tôi đã quên đi màu trời xanh ngời ngợi trong đôi mắt người bạn ấy, và tiếng chim đâu đó từ cuối rừng gieo trong không trung vẻ dịu dàng thắm thiết.
Tôi đã quên đi những cuộc trò chuyện thầm kín với người bạn ấy, đã đi cùng tôi từ thuở ấu thơ, trong hoài niệm về những niềm yêu xa vời, những mộng ước đã nhạt phai, những người thân thương không bao giờ gặp lại...
Tôi đã quên hay là tôi đã sợ, hay chỉ đơn giản là tôi đã quá miệt mài bận rộn trong ngày dài bụi bậm, trong biết bao công việc mệt mỏi, để rồi đêm về lại ngủ vùi.

Vào đi bạn hỡi, nỗi buồn thanh tao, trong sạch, ngây thơ và từng trải, dịu dàng và khắt khe, xa xôi và gần gũi.
Vào đi, rồi cùng tôi nhấp chén trà phảng phất mùi vị của hoa cúc ướp khô từ những mùa thu xưa, và chúng ta sẽ chuyện trò trong im lặng.
Vào đi, sưởi ấm những ngón tay đông cứng và những bàn chân rã rời.
Vào đi, rồi hát cho tôi nghe điệu nhạc của những đồng cỏ ươm mùi nắng và mùi đất nồng nàn khi chiều gần tắt.
Tôi sẽ lựa những phím đàn hòa với giọng ca của bạn, và ta sẽ hòa tấu cùng gió đang tràn về từ rừng hoang trong niềm nhung nhớ đắm say.
Vào đi, cùng nghe mưa, và có thể cùng khóc khe khẽ với đất trời.
Để rồi ngày mai, khi bạn ra đi, tôi lại dõi theo những vết chân trên cỏ ướt, lung linh những vụn trời xanh...

Đinh Hoàng Anh
Ảnh: Như Quỳnh